Ads 468x60px

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Cac cau truyen ngan tinh yeu hay lang man nhat

Đã tới lúc em phải ra đi... (Ảnh minh họa)
Lá thư gửi muộn


Bầu không khí giữa đêm khuya tĩnh lặng làm Thoa muốn ôm lấy chồng cho bớt cô quanh. Cô cố giấu nước mắt đang lăn dài ra khóe mắt. Có quá nhiều trạng thái cảm xúc trong cô mà cô không biết dùng từ gì để diễn tả. Chỉ biết rằng nước mắt cứ tuôn rơi, ướt một bên gối. Cô biết, nằm bên cạnh, chồng mình cũng cảm nhận được điều đó. Và chính sự lạnh lùng của anh càng làm cô không kìm nén được cảm xúc của chính mình.

Thoa đưa tay ôm lấy chồng, gục đầu vào lưng anh;
- Anh à, anh ngủ chưa?
Anh vẫn im lặng dù tiếng thở dài của anh đã tố cáo anh còn trằn trọc. Nhưng anh không trả lời, để câu hỏi của cô rơi vào giữa không trung trong vô vọng.
Thoa nghẹn ngào không nói lên lời, cô lại ghì chặt tay hơn, ôm lấy chồng. Càng áp sát vào lưng chồng cô càng cảm nhận được sự thao thức, trằn trọc của anh. Thoa cố gắng lấy hết can đảm để nói ra cái điều mà trước đây không khó nhưng giờ lại quá khó khăn để cô thốt ra được:
- Em biết anh chưa ngủ mà! Em yêu anh, chồng ạ!
Lần này, anh hành động. Anh gạt tay Thoa ra khỏi người mình và tiếp tục một giữ im lặng. Hành động đó của anh đã khiến cho Thoa sững sờ và đau đớn. Cô hiểu, trong lòng anh vẫn chưa quên điều đó. Nó đã trở thành một ám ảnh, một rào cản quá lớn trong cuộc sống của vợ chồng anh. Nhưng cô biết làm gì đây? Cô không thể trách anh vì cho cô cơ hội quay trở về đã là một sự tha thứ của anh rồi.
Lá thư gửi muộn - 1
Cô phản bội chồng, lên giường với người đàn ông khác dù trong lòng ngổn ngang cảm giác tội lỗi. Chỉ một lần duy nhất nhưng rồi Thoa đã phải hối hận cả đời. (Ảnh minh họa)
Cách đây 1 năm Thoa đã từng phải lòng người đàn ông khác. Đó là thời điểm mà anh bận rộn tới mức không quan tâm tới vợ mình. Và Thoa đã phạm sai lầm. Cô phản bội chồng, lên giường với người đàn ông khác dù trong lòng ngổn ngang cảm giác tội lỗi. Chỉ một lần duy nhất nhưng rồi Thoa đã phải hối hận cả đời. Anh vốn không phải là người lãng mạn nhưng yêu thương vợ thật lòng . Vậy mà cô đã phản bội anh khi mà tình cảm vợ chồng vừa mới nhạt nhòa đi phần nào. Chính cảm giác tội lỗi đó đã khiến Thoa tự mình thú nhận tất cả với chồng để thấy lòng thanh thản hơn.
Thoa còn nhớ ánh mắt của anh nhìn cô khi ấy. Cô cầu xin anh cho cô một con đường để quay lại vì lòng cô còn yêu chồng. Sai lầm mà cô phạm phải chỉ vì cô cảm thấy quá cô đơn khi chồng không quan tâm, chăm sóc vợ. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn thấy mình đã sai.
Khi anh đồng ý cho cô con đường quay lại, Thoa đã khóc và tự hứa với lòng mình sẽ sửa chữa sai lầm bằng cách yêu thương chồng con thật nhiều. Hơn 1 năm qua cô đã làm như thế. Cô đã từng mơ về một hạnh phúc ngọt ngào hơn nhiều bên chồng con vì sau sai lầm người ta thường trân trọng hơn hạnh phúc mà mình đang có. Nhưng cô đã không có cơ hội để làm điều đó.
Lá thư gửi muộn - 2
Cô không trách anh vì tình cảm của con người giống như tờ giấy trắng, nếu bị vấy bẩn lên đó thì khó lòng mà khiến nó trở lại như ban đầu. (Ảnh minh họa)
Anh nói lời tha thứ nhưng trong lòng anh không quên được. Anh không một lời xỉ vả, chửi mắng nhưng sự lạnh lùng của anh còn khiến Thoa sợ hơn gấp bội. Cô chỉ ước anh nổi trận lôi đình, tát cô vài cái, thậm chí không thèm nhìn mặt cô một, hai tuần nhưng rồi tình cảm vợ chồng còn có cơ hội làm mới lại. Còn anh, cô có cảm giác như anh nuốt hết cả nỗi căm hờn vào trong vì thế mà nó càng sâu, càng khó tha thứ. Hơn một năm trôi qua, anh và cô vẫn có một khoảng cách không thể nào xóa bỏ được. Cô đã cố gắng làm mọi điều nhưng anh không muốn đoái hoài đến. Sống trong cùng một căn nhà, vợ chồng không nói với nhau tiếng nào khiến Thoa đau đớn vô cùng.
Đêm nay, cũng như biết bao đêm khác kể từ khi cô phạm phải lỗi lầm đó, anh vẫn thờ ơ với tình cảm của vợ. Cô khóc hết đêm và tỉnh dậy với đôi mắt sưng vù. Cô chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Anh ăn rồi vội đi làm. Cô không trách anh vì tình cảm của con người giống như tờ giấy trắng, nếu bị vấy bẩn lên đó thì khó lòng mà khiến nó trở lại như ban đầu. Có lẽ đã tới lúc cô phải nhìn thẳng vào sự thật. Cô ở nhà, thu dọn đồ đạc, sắp xếp hành lí và đặt lên bàn tờ giấy: “Đơn ly hôn”.


Hắn không nghĩ rằng mình đã yêu như thế (Ảnh minh họa)
Trái tim biết đau là biết yêu rồi đấy



Hắn tỉnh dậy thấy cô gái nằm bên mình khép hờ đôi mắt. Hắn khẽ mỉm cười đầy khinh bỉ. Hắn chẳng lạ những cô gái như thế, đời hắn cũng đã lên giường với không ít những cô gái vờ ngây thơ nên hắn chẳng lạ cái kiểu “ngượng ngùng diễn kịch ấy”. Hắn đi vào nhà tắm, bỏ mặc cô gái trẻ nằm trên giường. Khi hắn quay lại, cô gái đã không còn ở phòng. Trên mảnh ga giường, vệt máu đỏ như xoáy vào tim hắn một cảm giác nhói đau.


Đó là Lan. Cô gái mà hắn quen cách đây 3 tháng. Hắn cũng mất chừng ấy thời gian để chinh phục được cô gái ngây thơ đó vào lưới tình và kết thúc bằng việc ngày hôm nay trong khách sạn. Trời phú cho hắn một vẻ ngoài đẹp trai, tài ăn nói và một nét duyên khiến cô gái nào gặp hắn cũng si mê. Tất nhiên những cô gái đến với hắn không thể nào biết chuyện trong quá khứ đã từng có bao nhiêu cô đã từng là “tình yêu duy nhất của đời anh”. Cứ thế, hắn yêu, chinh phục, có được thứ mình muốn và ra đi.
Một cuộc tình của hắn thường kết thúc trong vài tháng, khi cô gái đó đã sẵn sàng lên giường với hắn và trong hắn dần xuất hiện cảm giác hết hứng thú. Thế là hắn đi mặc cho cô gái ấy có đau khổ đến nhường nào. Hắn chưa bao giờ yêu thật lòng, cái cảm giác trong hắn chỉ là yêu một cô gái vì những điều mà hắn muốn đạt được. Hắn tự hứa với lòng mình sẽ dừng lại những cuộc tình đó cho tới khi nào hắn biết yêu. Yêu thực sự, một tình yêu mà khiến cho hắn có thể biết đau khi người đó ra đi.
Trái tim biết đau là biết yêu rồi đấy - 1
 ắn tự hứa với lòng mình sẽ dừng lại những cuộc tình đó cho tới khi nào hắn biết yêu. Yêu thực sự, một tình yêu mà khiến cho hắn có thể biết đau khi người đó ra đi. (Ảnh minh họa)
Lan cũng là một trong số những cô gái như thế. Lan ngây thơ, hồn nhiên và yêu hắn chân thành. Với hắn điều đó cũng không có ý nghĩa gì nhiều vì Lan không phải là người đầu tiên yêu hắn như thế và dám chắc cũng không phải là người cuối cùng. Cũng dễ để lí giải cho điều đó, vì hắn không chỉ đẹp trai mà còn là con nhà giàu thứ thiệt. Việc những cô gái sẵn sàng lên giường với hắn sau một vài đêm vì yêu hắn thì ít mà cam chịu vì thấy hắn giàu có mới là nhiều. Hắn hiểu điều đó hơn ai hết nên hắn mới thích thì yêu, thích thì chia tay. Với hắn cũng chỉ là những cuộc tình hai bên cùng có lợi. Vậy thôi…Hắn chưa từng yêu ai.
Lan cũng chưa từng yêu ai cho tới khi gặp hắn. Nhưng hắn không tin vào cái vẻ ngoài ngây thơ của Lan. Thời đại này, người ta ngây thơ thì ít mà giả vờ ngây thơ thì nhiều. Những cô gái 19, đôi mươi không hề đơn giản như tuổi đời của họ. Lan cam chịu đến lạ thường, chính điều đó lại càng làm cho hắn khinh cô hơn. Vì hắn nghĩ cô phải có lí do nào đó ngoài tình yêu thì mới chấp nhận hắn đối xử với cô như vậy.
Hắn hay gọi cho Lan mỗi khi hắn thấy thích. Lan luôn đến khi hắn cần bất kể đó là lúc nào. Hắn thấy thích mỗi khi nói chuyện với Lan, thích sự ấm áp mà cô mang đến nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đó có phải là tình yêu hay không. Hắn giấu Lan mọi chuyện trong quá khứ, đó là cách hắn vẫn làm với những cô gái hắn mới quen. Cho tới khi nào hắn đạt được điều hắn cần.
Chính Lan là người chủ động về điều ấy. Hắn ngạc nhiên nhưng rồi cười khinh bỉ khi thấy Lan bạo dạn khác xa với vẻ ngoài hiền lành của cô. Hắn tự nhủ rằng Lan chỉ là một “con cáo già đội lốt thỏ non” mà thôi. Tất nhiên hắn chẳng có lí do gì để từ chối một lời mời như vậy. Đó là điều Lan muốn chứ không phải hắn lừa cô.
Hắn tỉnh dậy thấy cô gái nằm bên mình khép hờ đôi mắt. Hắn khẽ mỉm cười đầy khinh bỉ. Hắn chẳng lạ những cô gái như thế, đời hắn cũng đã lên giường với không ít những cô gái vờ ngây thơ nên hắn chẳng lạ cái kiểu “ngượng ngùng diễn kịch ấy”. Hắn đi vào nhà tắm, bỏ mặc cô gái trẻ nằm trên giường. Khi hắn quay lại, cô gái đã không còn ở phòng. Trên mảnh ga giường, vệt máu đỏ như xoáy vào tim hắn một cảm giác nhói đau.
Trái tim biết đau là biết yêu rồi đấy - 2
 Đây là lần đầu tiên hắn biết đau, cũng là biết yêu nhưng tình yêu lỡ dở vì chính hắn đã không biết coi trọng tình yêu. (Ảnh minh họa)
Kể từ hôm đó, hắn không còn liên lạc được với Lan. Cô tắt máy. Hắn thấy kì lạ bởi lẽ thông thường những cô gái trước đều đòi hắn phải bồi thường hoặc chịu trách nhiệm cho màn “ăn bánh trả tiền” của hắn. Còn Lan thì khác. Hắn nghĩ về cô rất nhiều, hắn đi tìm cô nhưng cô lánh mặt. Hắn hiếu kì về người con gái quá khác biệt này. Và rồi hắn nhận ra mình đã yêu cô từ lúc nào không biết.
Khi hắn tìm để nói với cô điều đó, hắn chỉ nhận được từ cô một cái lắc đầu. Cô yêu hắn nhưng cô không thể chấp nhận những điều trong quá khứ. Vì cô biết hắn và cô ở hai thế giới khác biệt nhau. Cô trân trọng tình yêu còn hắn tính toán quá nhiều, hắn mang tình cảm ra làm trò chơi mà với cô điều đó là không thể chấp nhận được. Khi cô trao thân cho hắn, đó cũng là điều cuối cùng cô làm được cho tình yêu với hắn. Cô quyết định ra đi và nhận về mình những thiệt thòi.
Đây là lần đầu tiên hắn biết đau, cũng là biết yêu nhưng tình yêu lỡ dở vì chính hắn đã không biết coi trọng tình yêu.



Cảm ơn anh vì đã yêu em ngay cả khi anh biết sự thật ấy (Ảnh minh họa)
Phía sau một tình yêu

Hân mìm cười chua chát rồi lặng ngắm mình trong gương. Đôi mắt của cô hằn lên những vết chân chim, nụ cười không còn tươi tắn và trong lòng cô chỉ còn là những nỗi niềm tan nát… Hân đã trải qua những ngày tháng buồn đau trong cuộc đời và những gì mà cô đang đón nhận lúc này là một trái tim đầy thương tổn, một niềm tin vỡ vụn và tháng ngày phía trước sống với nỗi cô đơn.


Nhưng nếu giờ đây có một điều để ước, Hân sẽ không ước mọi chuyện quay trở lại những ngày đầu. Cuộc sống ai cũng cần phải chịu trách nhiệm trước những quyết định của mình vì thế mà cô không mong muốn sửa sai bằng việc mơ ước mình chưa từng làm điều đó. Cô chỉ ước rằng, nếu có thể , mong anh đừng yêu cô nhiều đến thế.
Cô gặp anh giữa lúc cơn bão lòng tưởng chừng như nhấn chìm trái tim yếu đuối ấy. Anh giống như một ánh sáng phía cuối con đường mà cô chờ đợi để bấu víu, đế nắm lây và bước ra khỏi vùng tắm tối phía sau lưng. Anh không phải là người đàn ông đầu tiên cô yêu nhưng anh là người đàn ông đã yêu cô hơn tất cả những người đàn ông cô từng yêu. Đó mới là một nghịch lí khiến cô mãi đau đớn.

Phía sau một tình yêu - 1
Cuộc sống ai cũng cần phải chịu trách nhiệm trước những quyết định của mình vì thế mà cô không mong muốn sửa sai bằng việc mơ ước mình chưa từng làm điều đó.  (Ảnh minh họa)
Hân từng yêu, từng bị phản bối, mất niềm tin và lại yêu, lại bị phản bội. Sau mỗi cuộc tình, cái Hân còn lại chỉ là tổn thương và sinh linh bé bỏng mà cô tước đoạt đi quyền làm người. Đó là nỗi ân hận lớn nhất đời của Hân mà cô không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.
Đi qua những nông nổi trong đời, ở tuổi ngoài 30, Hân không có gì trong tay ngoài sự cô đơn. Và anh đã đến để sưởi ấm trái tim cô, cho cô thêm một niềm tin về gia đình, mái ấm, những đứa con thơ… Hân đã sống những tháng này quá hạnh phúc trong vòng tay của người đàn ông yêu mình hơn mọi thứ mặc cho quá khứ là điều đè nặng lên cuộc đời cô.
Nằm trong vòng tay anh, cô ép gương mặt mình thật chặt vào lồng ngực anh để hít hà hơi thở ấm nồng của anh, để cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập vì cô:
Em không muốn giấu anh chuyện quá khứ. Anh biết em là người đàn bà không còn trong trắng, hẳn là như thế rồi. Nhưng em đã là người đàn bà của nhiều hơn một người đàn ông, liệu anh có nghĩ về điều đó?”
Anh toan không trả lời, anh cúi mặt xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nồng ấm. Bàn tay anh tìm đến tay Hân, đan những ngón tay vào nhau thật chặt:
Điều quan trọng giờ không phỉa là em đã từng là của những người đàn ông nào mà là giờ em là người đàn bà của anh. Chỉ một mình anh mà thôi!
Hân đã mỉm cười và chìm rào trong giấc ngủ với nụ hôn mà anh dành tặng. Đó không phải là câu nói lần đầu cô được nghe. Kể từ khi cô không còn trong trắng, vài người đàn ông đến với cô sau đó cũng tỏ ra rằng quá khứ là điều không quan trọng. Nhưng rồi khi họ biết cái bí mật đó, họ đã lặng lẽ ra đi hoặc đểu cáng hơn là quay ngoắt giữa lúc cô cần họ nhất.
Phía sau một tình yêu - 2
 Vì cô yêu anh, vì cô không muốn làm anh khổ nếu gắn bó với nhau. Hân quyết định ra đi khi tìm được người đàn ông yêu mình thực sự. Đó đã là một điều hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô rồi. (Ảnh minh họa)
Họ đã gieo vào lòng cô hi vọng tìm thấy một cơ hội hạnh phúc sau sai lầm đầu tiên trong đời mình nhưng rồi họ đã phũ phàng để cô lại giữa con đường ngổn ngang những dự định và hoài bão. Đó là một nỗi đau giống như người ta chìa bàn tay  mình ra để cứu rỗi một người sắp ngã nhoài, rồi đột nhiên họ buông tay… Hân đã từng có những cảm giác như thế không chỉ một lần…
Hân tỉnh dậy và để lên trên bàn một mẩu giấy nhỏ và đi về mà không đánh thức anh dậy. Hơn một tháng sau đó, cô trốn tránh những cuộc điện thoại, trốn chạy tình yêu của anh. Anh như kẻ điên cuồng đi tìm cô như tìm một phương hướng cho cuộc đời mình. Chính tình cảm chân thành của anh đã là động lực để cô đưa ra quyết định cuối cùng cho mình.
Hân ra đi. Chuyến tàu đến gấp gáp hơn mong đợi của cô. Có lẽ vì cô không mong nó đến nên cảm thấy đau lòng khi nhìn con tàu dần chuyển bánh khi rời xa thành phố, nơi có người cô yêu thương và yêu thương cô.
Anh đã đi tìm cô, để níu kéo, để cho cô tin rằng trên đời này có những tình yêu đủ lớn để xóa đi mọi điều đau khổ. Nhưng cô không muốn bên anh. Vì cô yêu anh, vì cô không muốn làm anh khổ nếu gắn bó với nhau. Hân quyết định ra đi khi tìm được người đàn ông yêu mình thực sự. Đó đã là một điều hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô rồi.
Anh tìm đến sân ga khi chuyến tàu đã chuyển bánh. Anh vò nát tờ giấy trong lòng tay. Những dòng chữ tả tơi: “Em là người đàn bà không còn có thể sinh con được nữa. Cảm ơn anh vì đã yêu em ngay cả khi anh biết điều này…”.


Bẫy tình ngang trái


Nhìn bóng dáng người đàn ông đó quay lưng đi, Nhung ôm mặt khóc nức nở. Cô đã từng mừng thầm vì nghĩ rằng có thể trói chân được người đàn ông đó. Vậy mà cuối cùng tất cả vẫn tuột khỏi tầm tay cô…

Đâu phải Nhung không biết Tuấn không yêu mình. Cô biết rất rõ điều đó. Nhưng những gì thuộc về anh: vị trí công việc, đạo đức, tư cách, điều kiện… tất cả đều tốt đẹp khiến Nhung không muốn bỏ lỡ một cơ hội như vậy. Nhung chủ động theo đuổi anh, dù cho đôi lần anh đã nói lời từ chối khi cô bày tỏ tình cảm. Ở công ty, Nhung không ngần ngại thể hiện mình là người theo đuổi anh. Cô không cần biết mọi người nghĩ gì, đánh giá ra sao, cứ có cô hợi là Nhung tiếp cận với anh.
Tuấn là một chàng trai tốt, chưa vợ và được lòng chị em. Tuy nhiên anh vẫn chưa quyết định gắn bó với cô gái nào cả vì chưa tìm được người phù hợp. Trong công ty không chỉ có mình Nhung mà cũng nhiều cô gái khác muốn được lọt vào “mắt xanh” của Tuấn. Nhưng anh vẫn giữ quan hệ đúng mực với mọi người vì trong số đó anh chưa có tình cảm với ai.
Bẫy tình ngang trái - 1
Nhung là cô gái cá tính, đã thích gì là làm bằng được. Và rồi, khi một người đàn bà đã chủ động giăng bẫy, Tuấn đã không thoát được. (Ảnh minh họa)
Tất cả những “đối thủ” của Nhung cuối cùng cũng đành từ bỏ vì không ai có đủ tự tin công khai mọi chuyện đến vậy. Gặp ai, ở đâu Nhung cũng thừa nhận là cô đang yêu Tuấn. Vì thế mà để tránh những mối quan hệ bất hòa, khi biết Nhung công khai theo đuổi Tuấn, mọi người dần dần tránh xa không còn muốn tiếp cận anh, nhất là những cô nàng “non kém” kinh nghiệm tình trường hơn Nhung lại càng không dám tiếp tục.
Cũng đã nhiều lần Tuấn nói với Nhung về việc tình yêu: “Anh biết em có tình cảm với anh nhưng tình yêu là điều phải xuất phát từ hai phía. Anh trân trọng những gì mà em dành cho anh nhưng anh không yêu em. Chuyện đó không phải cố mà được. Anh hi vọng rằng em đừng làm anh khó xử với mọi người khi cứ công khai chuyện tình cảm như vậy”. Nhưng Nhung không chấp nhận: “Yêu em hay không là quyền của anh, còn em yêu anh, tại sao lại cấm cản”. Vì không muốn làm Nhung bị tổn thương thêm nữa vì sự từ chối quyết liệt của mình, Tuấn đành để Nhung làm những gì mà cô thích. Anh chỉ hi vọng rằng một ngày nào đó, gặp một ai mà Nhung yêu hơn, cô sẽ từ bỏ anh.
Nhưng ngày đó còn chưa tới thì Tuấn cũng đã rơi vào bẫy tình mà Nhung tạo ra. Nhung là cô gái cá tính, đã thích gì là làm bằng được. Và rồi, khi một người đàn bà đã chủ động giăng bẫy, Tuấn đã không thoát được. Khi tỉnh dậy thấy mình nằm bên cạnh Nhung sau một buổi tối say rượu, Tuấn đã biết tất cả mọi điều. Anh chạy ra khỏi khách sạn với một tâm trạng hoang mang cực độ. Điều anh lo không phải vì phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm mà sự chịu trách nhiệm đó sẽ khiến cả hai thêm đau khổ nếu không có tình yêu.
Tuấn đau khổ rất nhiều khi tình cảnh ấy xảy ra. Anh không muốn làm Nhung khổ nhưng cuối cùng chính cô lại đẩy anh vào bước đường cùng. Tuấn không muốn phụ bạc Nhung vì không muốn cuộc đợi Nhung lỡ dở nhưng Nhung thì lại nghĩ hoàn toàn khác. Cô biết Tuấn không yêu cô nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt để yêu và lấy một người như anh. Cô tin rằng Tuấn là người đàn ông đĩnh đạc, trưởng thành và dám chịu trách nhiệm. Dám chắc anh sẽ không bỏ cô trong tình huống như vậy.
Cái đêm Nhung thực hiện được kế hoạch của mình, Nhung đã cười lên sung sướng khi nghĩ rằng cuối cùng cô đã nắm giữ được anh. Khi cái thai ngày một lớn, cô cũng tự thấy vui mừng vì biết một người đàn ông tử tế như anh sẽ không bao giờ phụ bạc cô. Cô đã cười vì nghĩ rằng hạnh phúc đã nằm trong tầm tay.
Nhung tìm đến gập anh với cái bụng bầu to không thể giấu. Nhung khóc lóc và muốn Tuấn chịu trách nhiệm cho điều đó. Anh ngồi bần thần hồi lâu. Trong anh có sự đấu tranh dữ dội giữa một bên là lương tâm, trách nhiệm của một người đàn ông và một bên là khao khát được sống cuộc sống thực sự hạnh phúc bên người mình yêu. Nhung hả hê ghê lắm vì cô tin, rồi đây một đám cưới sẽ mở ra và chào đón cô bước vào cuộc đời anh với tư cách một người vợ.
Bẫy tình ngang trái - 2
 Nhìn bóng anh khuất dần phía xa sau khi nói lời cự tuyệt cuộc hôn nhân này, trái tim Nhung trở nên tan nát. Cái câu nói tưởng chừng như sách vở và sáo rỗng hóa ra luôn có thật: “Tình yêu là điều không thể nào gượng ép”.(Ảnh minh họa)
Anh tìm gặp Nhung giữa một buổi chiều mùa đông:
 “Anh biết anh đã làm em phải rơi vào tình huống này. Dù nói gì đi chăng nữa thì anh cũng là người có lỗi. Anh sẽ chịu trách nhiệm về đứa con. Anh sẽ chu cấp và nuôi con, làm mọi việc vì con nhưng mình không thể nào đến bên nhau được. Dù cho em có căm hận hay nguyền rủa anh thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể nào kết hôn với người anh không yêu”.
Nhung hét lên đầy tức tối: “Thế còn tôi? Anh không nghĩ gì cho tôi hay sao? Tôi đang mang đứa con mà anh tạo ra cơ mà? Tại sao anh lại không chấp nhận cưới tôi mà chỉ có trách nhiệm với đứa con?”.
- "Chính vì nghĩ cho em, nghĩ cho cả hai chúng ta mà anh mới đưa ra quyết định như vậy. Em biết anh không có tình yêu dành cho em nhưng em vẫn buộc mọi chuyện phải đi tới tình huống như ngày hôm nay. Nếu anh cố gắng lấy em sẽ là cách sửa sai lệch lạc hơn nữa. Em sẽ không thể nào hạnh phúc nếu cả đời phải sống bên một người chồng không yêu em. Còn anh, sẽ chẳng bao giờ anh yêu vợ nếu như ngay từ khi bước chân vào cuộc hôn nhân anh đã mang tâm thế của một kẻ bị gượng ép. Hãy dũng cảm một lần đối diện với tất cả và làm lại từ đầu. Đừng sai lầm thêm nữa. Anh sẽ không cưới em!"
Lời quả quyết cuối cùng anh nói đã như nhát dao đâm chí mạng vào bao nhiêu hi vọng mà Nhung đã đặt ra. Cô những tưởng rằng những thủ đoạn có thể mang Tuấn đến bên cô. Nhưng không, anh sẵn sàng chấp nhận tất cả để không phải cưới cô, không phải sống bên một người mà anh không yêu. Đó thực sự là một sai lầm, một cái bẫy tình mà chính Nhung mới là người bị tổn thương. Nhìn bóng anh khuất dần phía xa sau khi nói lời cự tuyệt cuộc hôn nhân này, trái tim Nhung trở nên tan nát. Cái câu nói tưởng chừng như sách vở và sáo rỗng hóa ra luôn có thật: “Tình yêu là điều không thể nào gượng ép”.



Em sẽ một mình đối diện với đau thương (Ảnh minh họa)
Vì anh không phải là người thay thế


Mai thẫn thờ bước đi trong màn đêm. Phía trước cô là một màu đen, bế tắc như chính cuộc đời cô lúc này. Cô cười lớn lên giữa đêm khuya thanh vắng như một người điên. Cô ước gì mình có thể điên vì như thế cô sẽ không bị nỗi đau hiện tại dày vò, sẽ không phải đối diện với biết bao nghiệt ngã còn chờ cô phía trước. Cô càng tỉnh thì càng thấy mình đau đớn. Hình ảnh ban chiều không có cách nào tống ra khỏi đầu cô. Mà chỉ nghĩ đến nó thôi, cô đã muốn buông xuôi cuộc đời này…

Hắn đã ném một khoản tiền vào mặt Mai và nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: “Cô ngây thơ hay quá ảo vọng khi nghĩ rằng mang cái thai này ra để uy hiếp tôi? Nếu phải lấy một người chỉ vì cô ta có bầu với tôi thì cô không phải là người đầu tiên đâu. Chẳng qua cũng là ăn bánh trả tiền mà thôi”. Những đồng tiền bay phất phơ trước mặt như một sự sỉ nhục dành cho cô. Đau đớn thay, nó lại từ người đàn ông mà cô yêu, yêu hết mình và chấp nhận biết bao thiệt thòi để được bên anh ta.
Cô yêu Hưng. Một tình yêu mà ngay từ đâu ai cũng e ngại và ngăn cản. Anh ta quá đẹp trai, nhà giàu… lẽ ra những điều đó sẽ là mơ ước với nhiều người nhưng cái bản tính trăng hoa và sở khanh của anh ta thì không ai dám đối diện. Ấy thế mà Mai yêu, bất chấp mọi thứ để yêu. Cô như con thiêu thân lao vào lửa dù biết rằng mình có thể bị tổn thương đi chăng nữa. Mai phũ phàng từ chối tình cảm của Quân – một người đàn ông hiền lành, yêu thương cô. Cuộc tình ấy cứ như một trò chơi trốn tìm, đuổi bắt. Mai mê mải chạy theo một thứ ảo vọng để rồi bỏ lại sau lưng một người yêu mình chân thành.
Vì anh không phải là người thay thế - 1
Cuộc tình ấy cứ như một trò chơi trốn tìm, đuổi bắt. Mai mê mải chạy theo một thứ ảo vọng để rồi bỏ lại sau lưng một người yêu mình chân thành. (Ảnh minh họa)
Hưng là gã đàn ông trăng hoa. Trước Mai đã từng có biết bao cô gái ngậm ngùi cay đắng vì bị anh ta phụ bạc. Nhưng Mai vẫn yêu. Mai tin rằng người ta sẽ dừng lại khi người ta gặp một tình yêu đích thực. Và cô tin, cô chính là tình yêu có thể làm thay đổi cuộc đời Hưng. Mai quá ngây thơ để hiểu rằng bản chất một con người khó lòng mà thay đổi.
Mai yêu Hưng và đáp ứng mọi nhu cầu của Hưng. Có thể mọi người nghĩ Mai làm vậy là vì tham vọng muốn trở thành vợ Hưng, thành bà chủ của một cơ ngơi giàu có. Nhưng trong lòng Mai hoàn toàn không nghĩ vậy. Nếu buộc phải dùng tiền để đánh đổi cho hạnh phúc, Mai là tuýp người không bao giờ làm thế. Điều duy nhất khiến Mai trở nên nhu nhược, phục tùng Hưng chính là vì tình yêu mù quáng mà cô dành cho Hưng.
Hưng yêu Mai nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Hưng chấm dứt quan hệ với những cô gái khác. Có biết bao cô gái vẫn ngày nhớ đêm mong và rồi khóc tức tưởi khi anh ta “bỏ hoa sau khi hút nhụy”. Ban đầu, Hưng còn giấu Mai nhưng dần dần Hưng gần như công khai. Mai đau đớn vô cùng nhưng không biết làm cách nào để Hưng sửa chữa những điều đó. Hưng muốn chia tay khi mà anh ta đã nhận về mình đủ thứ mà anh ta muốn nhưng Mai không chấp nhận
Thực ra, khi tình yêu đó đã đi tới tận cùng của giới hạn, Mai cũng biết Hưng không phải là người tốt. Nhưng cô gái ngây thơ và non nớt như Mai cảm thấy lo sợ trước cuộc đời nghiệt ngã này khi mà cô đã trót trao cho Hưng tất cả những gì trong trắng nhất. Như một kẻ đâm lao phải theo lao, Mai càng trở nên yếu hèn trước Hưng. Cô cô gắng làm mọi việc anh ta muốn chỉ để hi vọng rằng Hưng sẽ vì tình nghĩa mà cưới cô làm vợ.
Khi biết tin mình mang bầu, Mai đã rất vui. Đó không phải là niềm vui để trói chân hay ràng buộc Hưng mà là niềm vui khi tình yêu mà bao năm qua cô cố gắng giữ gìn cuối cùng cũng “kết trái đơm hoa”. Mai nghĩ rằng Hưng sẽ hạnh phúc nhiều lắm khi biết tin được làm cha. Vậy mà…
Hưng đã cười khẩy khi Mai thông báo có thai. Hưng ném về phía Mai một tập tiền cùng cái nhìn khinh bỉ. Anh ta còn nói như thể rằng cái thai ấy chắc gì đã là của anh ta… Từng lời Hưng nói như những nhát dao đâm thẳng vào tim Mai khiến cô gần như không thở nổi. Cô không thể nào tin được Hưng lại cạn tình, cạn nghĩa đến như vậy. Mặc cho xấp tiền mà Hưng vất ngổn ngang trước mắt. Nhung quay bước ra về, sẵn sàng đối diện với tất cả những thị phi của cuộc đời.
Vì anh không phải là người thay thế - 2
"Em sẽ một mình đối diện với sự thật này. Em không muốn anh trở thành tấm bình phong để hứng đựng những sóng gió của đời em". (Ảnh minh họa)
Mai không bỏ đứa con vì nó là một sinh linh vô tội. Nếu như Mai ngu ngốc để tạo ra bi kịch ngày hôm nay thì tại sao đứa con ấy lại phải gánh cho cô trách nhiệm này. Cô quyết định sẽ sinh con và một mình đối diện với tất cả mọi điều.
Giữa những ngày tháng Mai sống một mình trong đau khổ đó, Quân đã đến. Anh vẫn là chàng trai chân chất ngày nào yêu cô bằng cả tấm lòng. Anh muốn được làm chồng, làm cha của đứa trẻ, là người đàn ông san sẻ với cô những đàm tiếu trong đời để cô không đau khổ. Mai đã suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi cô đã phải đưa ra một quyết định mà cô dám chắc rằng nó sẽ khiến cô thanh thản nhất:
“Em sẽ một mình đối diện với sự thật này. Em không muốn anh trở thành tấm bình phong để hứng đựng những sóng gió của đời em. Em sẽ sinh con, sẽ sống như vậy cho tới khi nào trái tim em thực sự rung động vì yêu anh. Nếu ngày đó anh còn cho em một vị trí trong trái tim, hi vọng anh sẽ đón nhận em. Nhưng không phải là lúc này, vì em không muốn anh trở thành người thay thế”

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Những truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, truyện hay về thầy cô


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11


Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắng
Đã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy...

Bài học đầu tiên em học ở Thầy là bài giảng về lịch sử về Đinh Tiên Hoàng - vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng xây dựng độc lập tự chủ của đất nước.
Thầy đã kể rất sinh động việc thời nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu lấy bông lau làm cờ bày trận đánh nhau với trẻ con thôn khác, đánh đâu thắng đó, tất cả đều hàng phục tôn làm "chủ tướng", chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua.
Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy minh họa rất xúc động và trở thành dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học về lịch sử, về tình yêu đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc... nhưng có một điều, Thầy chưa bao giờ kể về mình, về cuộc đời quân ngũ của Thầy. Thầy là thương binh, Thầy trở về từ chiến trường và đã để lại nơi ấy một cánh tay. Em nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, chợt thấy cay cay sống mũi...

Hồi đó, món quà mà em và các bạn trong nhóm học sinh giỏi Văn đã tặng Thầy nhân ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã xúc động đến lặng người. Thầy cẩn thận cắm "bó hoa đặc biệt" ấy của chúng em vào một bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ở phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay lại nói với chúng em giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi đó Thầy học là chữ 0.

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11


Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy nắng xuyên qua mái nhà của mình, thấy những chấm tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy hồi đó lợp bằng tranh mây. Những gánh tranh mây mà cha Thầy đã lặn lội mang về từ trong rừng sâu, kiên nhẫn gánh đến mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà. Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những con số đầu tiên Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những phần quà của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.

Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao "Lá lành đùm lá rách", "Ăn xem nồi ngồi xem hướng", "Học ăn học nói học gói học mở",... Chỉ đơn giản là những lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án nào ngoài cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực... Câu chuyện kể của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn dạy lại cho em, về tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những điều thật giản dị như thế.

Trong giấc mơ ngập trắng hoa lau, em thấy tuổi thơ mình trở về bình yên, trong trẻo. Em nhớ Thầy nói là mỗi loài hoa đều có một hồn cốt riêng, đều có những giá trị mà chưa có ai viết hết, nói hết.
Giờ đây đứng trước triền sông bạt ngàn hoa lau trắng - loài hoa giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em khi nhớ về Thầy, về bài học đầu tiên của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy giống như một ngọn núi với những tán cây đủ chở che cho em suốt mùa nắng gắt, cũng là nơi bình yên em muốn trở về mỗi khi lòng mệt nhoài nơi đất khách.

Mùa đông đã về hun hút gió. Ngoài triền sông hoa lau trắng lại bời bời trong gió. "Cây lau có một sức sống bền bỉ và diệu kỳ, dù gió mưa có quất bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng đến chênh chao. Con người cần phải kiên trì hơn loài hoa lau ấy..."


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11


- Thầy đã dạy em như thế. Đến bây giờ em vẫn luôn mang theo bên mình hình ảnh của một màu hoa - trắng tinh khiết như những tình cảm mến thương của những cô cậu học trò dành tặng thầy cô giáo...
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Lời thầy dạy thuở ấy…
Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…
Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn…
Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con những bài học về cuộc đời.
Thuở ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy!
Thưở ấy, chúng con nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuộc đời này vẫn luôn là bài một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài chúng ta mới nhận ra chẳng có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”.

Thầy dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những kẻ độc ác.

Thưở ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11



Thưở ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…

Chúng con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn như vốn dĩ, mà vô tình lãng quên đi đằng sau nó có thể là cả một câu chuyện dài.
Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.
Thưở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi.
Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều lắm những chông gai… Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi…
Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11


Người thầy năm xưa
Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc.

Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự yên tâm lạ thường.

Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ.


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11




Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ.
Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi.

Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài.
Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế!

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11



Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”.

Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm.

Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11



Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”.
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11
Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Người thầy, người cha thứ 2 của đời con!
Khi viết lên những dòng này có lẽ thầy của con đang say sưa giảng bài trên lớp cho học sinh của mình. Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những dòng này nhưng con vẫn muốn viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy, tri ân người cha thứ hai trong cuộc đời của con.
Thầy là một người giáo viên tỉnh lẻ bình thường, một giáo viên vùng sâu vùng xa của đất Đồng Nai. Nhiều người cứ nghe đến Đồng Nai lại cho đó là một tỉnh giàu có, song bên cạnh đó vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ. Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi mà con bất chợt đọc được Nét bút tri ân trên báo Tuổi trẻ.

Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và dâng trào quá, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc đời con thầy không sinh con ra nhưng thầy là người đã giúp con nhận thức được giá trị của cuộc sống, nhận thức được giá trị của đồng tiền, giá trị của sức lao động và là điểm tựa để con bắt đầu một cuộc đời mới sau vấp ngã đầy cay đắng và tủi nhục.

Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11




Con lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo, cái nghèo làm người ta thua thiệt và tủi thân. Chính vì thế ngay từ nhỏ con đã quen cuộc sống thiếu cái ăn cái mặc, quen những bộ quần áo cũ khi nhìn bạn bè mặc quần áo tây sơ mi thơm trắng sáng, quen đi dép nhựa rách phải hàn bằng mủ cao su bên những đôi xăng đan Bitis thơm mùi nhựa mới, quen những bữa cơm chỉ có nước mắm ăn với rau muống luộc bên những bữa cơm có thịt cá đủ đầy của chúng bạn, quen với một buổi cắp sách đến trường còn một buổi đi làm thuê cuốc mướn kiếm bát cơm no lòng.
Cha mẹ luôn động viên chúng con cố gắng học để có cái chữ, để mà thoát nghèo. Vì thế con cố gắng học, con có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát hơn nhưng con sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, con luôn xác định như vậy để vươn lên. Con cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình làm lớp trưởng, mười hai năm đạt thành tích cao, tự hào với giấy khen của trường, của sở đào tạo cho kết quả học tập, thành tích “học sinh nghèo vượt khó học giỏi”…

Ngày con học xong cấp ba và thi đậu đại học con đã khóc như một đứa trẻ, con đã làm được một điều tưởng như không thể khi thi đậu đại học, con là điểm sáng của cả cái xã nghèo này. Trong mười hai năm đó thầy là người giúp con rất nhiều để con có thể củng cố kiến thức học tập, ôn luyện để con thi đại học. Ngày con lên đường đi nhập học thầy không có gì nhiều ngoài những lời nhắn nhủ tâm huyết và một ít tiền dành dụm gởi con làm quà. Thầy ạ đối với con số tiền đó là nước mắt, là công sức lao động, là những đêm không ngủ soạn giáo án của thầy, cầm nó con lại nấc ngẹn không nói nên lời.


Truyện ngắn hay về thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11



Cuộc sống ở Sài Gòn khác xa cái cảnh ở quê nghèo và con bị choáng ngộp thật sự, con có cảm giác ở đây người ta sống nhanh quá, gấp gáp quá. Con học đại học nhưng cũng như thời ở quê một buổi lên giảng đường, một buổi đi làm thêm, con phải tiết kiệm lắm mới có thể tạm đủ sống để đi học. Ngày đó con lúc nào cũng ốm yếu vì thiếu ăn, chỉ có thầy biết rõ nhất, những bức thư hai thầy trò mình gởi con đã nói rất rõ. Thầy đã động viên con để con học, cố gắng từng ngày từng ngày một vì ước mơ thoát nghèo của con, thầy nói ước mơ thoát nghèo của con cũng là ước mơ của cả đời thầy.

Vậy mà năm cuối đại học khi mà kỳ thực tập trước mắt con lại bị cám dỗ đồng tiền quật ngã để phải ra đi trong đau đớn, tủi hổ. Con vướng vào cá độ bóng đá và game online dẫn đến nợ nần, một phút nông nổi con đi ăn cắp điện thoại di động và tiền của bạn trong ký túc xá để tiêu xài, kết quả con bị bắt quả tang và bị buộc thôi học ngay lập tức. Với con giây phút bước ra khỏi cồng ngôi trường đại học mình gắn bó hơn bốn năm trời mãi mãi in sâu như một bài học không thể nào quên, bài học của cả đời người với riêng con.

Con trở nên điên loạn, con mất hết phương hướng và căm thù tất cả những ai muốn động viên, giúp đỡ mình. Khi ấy con cảm thấy đó là lòng thương hại, là người ta thấy tội nghiệp và điều đó làm con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Lại một lần nữa trong tận cùng đau đớn, tủi nhục thầy lại bên cạnh con, thầy làm bạn với con để chia sẻ và khuyến khích con. Thầy từng bước làm con quên đi mặc cảm và hướng con đi con đường mới khó khăn hơn nhưng rất thực tế với hoàn cảnh của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, con đã sống những giây phút khó khăn nhất đời mình dưới sự dìu dắt của thầy. Giờ đây đã trưởng thành hơn, đã thành công khi học xong bằng nghề và đi làm với thu nhập tạm ổn định con càng biết ơn thầy hơn. Chính thầy đã xác định cho con lối đi học nghề để có một công việc với thu nhập ổn định, từ đó sẽ đi học lên thêm.

Vâng con sẽ nghe theo lời thầy, con sẽ cố gắng đi làm và học đại học tại chức vào ban đêm, con sẽ làm được vì con có lòng tin, vì con luôn có thầy bên cạnh. Khi con ngục gã, khi con phạm sai lầm mọi người coi thường con bao nhiêu thầy lại thương con bấy nhiêu. Thầy đã đánh thức được lòng tự tôn và cho con những lời khuyên đúng đắn. Con hạnh phúc lắm vì giờ đây em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy lại dạy thêm cho em mà không lấy một đồng tiền công nữa, ơn nghĩa của thầy con làm sao trả được. Thầy sống và làm việc theo đúng lời dạy của Bác Hồ kính yêu, là tấm gương sáng của một người Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh.
Hôm rồi lang thang một chút trên mạng internet vào những diễn đàn dạy và học con tìm thấy những bài học, phần mềm dạy toán ấn tượng của một thầy giáo tên Nguyễn Quốc Phong trường THPT Định Quán. Con bị xúc động mạnh, con thật sự ấn tượng khi người đó chính là người thầy kính yêu của mình. Thầy bước vào cái tuổi tóc điểm hoa râm rồi mới bắt đầu tiếp cận máy vi tính, thế mà có thể viết ra những phần mềm dạy học môn toán cấp ba đầy hữu ích và thiết thực với cộng đồng mạng như thế thật là hiếm có. Quả thật đó là những điều khó mà ai cũng làm được ở cái tuổi của thầy và ở cái xã nghèo của chúng ta thầy ạ!

Lúc này con lại rơi nước mắt, nước mắt này không còn là nước mắt của hối hận muộn màng, của sự tự ti, xấu hổ về quá khứ đã qua, mà là của niềm xúc động, của hạnh phúc. Thầy ạ, con mà viết về thầy chắc con sẽ viết hoài, viết mãi đến khi mệt mà vẫn muốn viết vì thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và có quá nhiều điều đặc biệt.
Con sẽ dừng viết ở đây và con luôn luôn nhớ câu nói của thầy “Sống ở trên đời mọi thứ có thể mất đi nhưng tương lai thì vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận được cuộc sống này nhiều nhất, chứ không phải là người tồn tại với thời gian nhiều nhất”. Vâng. Con sẽ cố gắng, thầy yên tâm nhé!

Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay

Tuyển tập truyện cười ngắn cực hay- (cười nghiêng ,cười ngả, cười ngã lăn xoài!

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay trang wap truyen cuoi

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay


Đứng nhất
Con: Bố ơi! Hôm nay thầy bảo con đứng nhất lớp.
Bố: Giỏi! Thầy bảo con học giỏi nhất hả?
Con: Dạ không, thầy bảo con hay ngủ gật nhất, hay bị điểm kém nhất ạ.
Bố: ??!
o O o
Thầy: Nhà em có mấy anh chị em?
Trò: Dạ! Nhà em có 5 anh chị em. Đầu tiên là em, sau đó đến em em, em rồi đến em em em, rồi đến em em em em, cuối cùng là em em em em em ạ!
Thầy: ?!?
Các loại sâu
Trong lớp, cô đang giảng bài thấy Tí đang ngủ, cô gọi dậy…
Cô giáo: Tí! Một số lòai sâu có hại như sâu đục than, sâu cuốn lá…sâu gì nữa?
Tí: Thưa cô! Sâu răng ạ!
o O o
Thầy: Tục ngữ có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Các trò về suy nghĩ, phân tích và lấy ví dụ thực hành mai nộp cho thầy.
Thầy: Tèo! Em làm gì vậy?
Tèo: Thưa thầy. Con đang mài cây sắt để kịp ngày mai nộp cho thầy cái kim ạ.
o O o

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay



Áo dài: nhìn ông là tôi đoán tương lai ông sẽ là bậc thầy về sử dụng phao cứu sinh.
Mày râu mặt mày rạng rỡ: Vậy ư!
Áo dài: Ừ thì cứ nhìn ông sử dụng phao trong giờ kiểm tra thì tui đoán ra ngay!
Thi vấn đáp
Một sinh viên phải trả thi trong hội đồng. Giáo sư hỏi:
- Các-mác mất năm nào?
- Các-mác đã mất! Một phút mặc niệm để tưởng nhớ đến Người!
Cả hội đồng đứng dậy tưởng niệm một phút. Giáo sư hỏi tiếp:
- Lê-nin mất năm nào?
- Lê-nin mất, nhưng sự nghiệp của Người vẫn còn sống mãi. Ðể tưởng nhớ người lãnh đạo vĩ đại của giai cấp Cộng sản, 5 phút mặc niệm bắt đầu.
Cả hội đồng đứng dậy, mặc niệm. Giáo sư thì thầm với hội đồng:
- Thôi cho nó 3 (*) điểm đi, không nó bảo chúng ta hát “Quốc tế ca” thì chẳng có ai ở đây thuộc lời đâu!
(*) – 3 điểm là điểm trung bình theo thang điểm của Nga.
Từ đồng nghĩa
Tiết văn, cô giáo đang ôn tập cho cả lớp về từ đồng nghĩa.
Cô: Các em cho cô biết từ “bàn ủi” còn gọi là gì nào ?
Học sinh: Thưa cô “bàn là” ạ !
Cô: Tốt lắm, chữ “là” cũng có nghĩa là “ủi”, chẳng hạn : “Tôi là quần áo” nghĩa là “Tôi ủi quần áo”. Bây giờ em nào cho cô ví dụ khác.
Một học sinh nhanh nhẩu giơ tay và trả lời:
- Thưa cô “Mẹ em là bác sĩ” nghĩa là “Mẹ em ủi bác sĩ”.
Cô: ? ! ?

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay

Tuyển tập truyện cười ngắn cực hay – P5 Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay
Chả giấu gì bác
Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn.
Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả.
Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.
Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời.
Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía:
- Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ?
- Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.
Trạng Lợn xem bói
Chung Nhi đến kinh, mở một ngôi hàng xem bói. Thế nào lại gặp hai ông bạn đồng hành khi trước vào nhờ xem một quẻ. Ba người gặp nhau vui mừng khôn xiết. Hai người bạn kia liền bảo Chung Nhi gieo cho một quẻ xem phận rồng mây phen này thế nào. Chung Nhi khấn khứa, xem quẻ rồi đoán:
- Trong quẻ này Thánh dạy: “Quần long vô chủ” tất kỳ thi năm nay hoãn.
Thì ra mấy hôm trước, có hai vị quan đến xem bói nói chuyện riêng với nhau để lộ ra. Chung Nhi nghe lỏm được nên mới dám đoán già như thế. Hai người bạn, tuy biết tài Chung Nhi nhưng trong lòng thì chưa tin lắm, còn những người xem bói khác thì hoàn toàn bảo lão thầy bói nói láo. Khi sắp đến kỳ thi, quả nhiên có giấy niêm yết báo hoãn. Ai nấy giật mình, cho Chung Nhi là bậc tiên tri. Từ đó tiếng đồn gần xa, khắp kinh kỳ rủ nhau đến xem bói đông nghìn nghịt…
Một hôm, quan Thượng thư bộ Binh lạc mất con thiên lý mã. Quan tiếc lắm, vì là con ngựa rất quý. Nghe đồn có thầy bói giỏi, quan sai cho gọi Chung Nhi vào dinh. Nằm trong dinh quan Thượng, được cung phụng đầy đủ mọi thứ, nhưng Chung Nhi lo lắm, ăn không ngon, ngủ không yên giấc, trằn trọc suốt đêm, bụng luôn nghĩ đến chuyện mất ngựa. Bất giác Chung Nhi nhớ đến mấy câu trong “Tam tự kinh” học hồi còn nhỏ, liền ngâm to lên cho khuây khỏa: “Mã ngưu dương, thử lục súc, nhân sở tự…”.
Chẳng dè tên lính hầu trong dinh đúng là tên trộm ngựa. Khi mới nghe tin quan Thượng mời Chung Nhi vào, hắn đã lo, nên ngày đêm lai vãng gần đó để nghe ngóng. Đêm hôm ấy, hắn chui xuống gầm giường Chung Nhi nằm, xem động tĩnh ra sao, đương hồi hộp đợi chờ, bỗng nghe thấy Chung Nhi đọc vanh vách nào là “mã” với “tự”. “Mã” là ngựa, còn “tự” thì đúng là tên hắn. Hắn sợ quá, cho là Chung Nhi đã hô đích danh mình rồi, bèn lóp ngóp bò ra khỏi gầm giường, vừa vái vừa kêu, xin khai hết sự thật, nhưng xin Chung Nhi đừng nói rõ tên với quan Thượng. Chung Nhi được thể, thét bảo:
- Ừ, mày lấy trộm ngựa ngày nào, giờ nào, bây giờ giấu ngựa ở đâu? Muốn sống khai ra ngay, không tao hô lên tất cả đến đây thì khó mà cứu vãn đó!
Tên ăn trộm khai hết đầu đuôi. Hôm sau, Chung Nhi vào hầu quan Thượng, giả cách khấn khứa gieo quẻ, rồi cứ lời tên kẻ trộm khai mà nói ra vanh vách. Quan cho người đến tận nơi, quả thấy ngựa quý, mừng lắm, thưởng cho Chung Nhi rất nhiều vàng bạc. Từ đó, tiếng tăm Chung Nhi càng lừng lẫy, ai ai cũng gọi chàng là Trạng.. bói!!!

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay



Hổ phụ sinh hổ tử
Hai cha con nhà kia đều nóng nảy ngang ngạnh, không nhường nhịn ai chút nào. Một hôm, nhà có khách, người cha sai con vào thành mua thịt về nhắm rượu. Người con mua miếng thịt ngon đem về, vừa sắp ra khỏi cổng thành, bỗng đụng ngay một người từ ngoài thành vào, hai người không ai chịu nhường đường đi, cùng ưỡn ngực nghênh nhau chắn ngang lối đi.
Ở nhà chờ lâu không thấy, người cha đi tìm con. Đến nơi, thấy tình hình như vậy liền bảo:
- Con hãy cầm thịt về trước làm cơm mời khách xơi, để cha ở đây cùng y đứng nghênh nhau tiếp!
Ngưu là con bò tót
Một thầy đồ dốt, ngồi dạy học ở nhà nọ. Có nhiều chữ thầy không biết, nên phải đi hỏi người ngoài rồi mới về dạy lại.
Một hôm, dạy đến chữ “bôn” nghĩa là chạy, chữ chồng lên nhau, đoán mãi không ra chữ gì, mới hỏi dò người ta:
- Có giống gì khoẻ bằng ba con trâu không nhỉ?
Có người bảo:
- Có giống bò tót.
Thầy về dạy học trò:
- Ngưu là con bò tót.
Một hôm khác, thầy lại đến dạy chữ “đinh”, mặt chữ thì biết, mà nghĩa thì lại không hay, nhưng vội quá, không kịp đi hỏi. Thấy chữ viết giống như cái giằng cối xay, thầy bèn dạy liều:
- Ðinh là giằng cối xay.
Nhà chủ thấy thầy dốt quá, đành mời thầy cắp tráp ra cửa và đọc tiễn thầy một bài thơ:
Ngưu là con bò tót
Ðinh là giằng cối xay
Thầy dạy hay chữ quá
Xin thầy về đi cày…
Đôi câu đối chọi
Thầy đồ thường dạy học trò đã đối thì phải đối cho chọi mới hay. Một hôm, thầy ra một vế đối: “Thần nông giáo dân nghệ ngũ cốc” (Thần nông dạy dân trồng ngũ cốc).
Tất cả học trò đang ngơ ngác chưa biết đối thế nào. Thì anh học trò nọ đã gãi đầu gãi tai:
- Thưa thầy, chữ “thần” con xin đối với chữ “thánh” có chọi không ạ?
Thầy nói:
- Ðược lắm!
Anh ta lại hỏi:
- Chữ “nông”, con đối với “sâu”, có chọi không ạ?
Thầy nói:
- Ðược lắm!
Anh ta lại hỏi tiếp:
- Chữ “giáo” đối với “gươm”, “dân” đối với “vua” có chọi không ạ?
Thầy gật đầu:
- Ðược lắm, được lắm!
Anh ta lẩm nhẩm: “Nghệ” đối với “gừng”, “ngũ” đối với “tam”, “cốc” đối với “cò”.
Cuối cùng anh ta xin đọc:
- Bây giờ con xin đối ạ! “Thần nông giáo dân nghệ ngũ cốc” con xin đối là: “Thánh sâu gươm vua gừng tam cò”.
Đánh thế còn nhẹ
Có một anh nông dân về nhà ăn cơm trưa, thấy món rau xào hôm nay rất ngon, liền hỏi vợ:
- Rau xào hôm nay sao ngon thế?
Vợ đắc ý khoe:
- Hôm nay có hai người mua chung một miếng mỡ lợn, trên đường đi qua nhà mình đã mượn dao để chia, em đã rửa con dao dính mỡ lợn vào chảo, nên rau mới ngon như thế đấy!
Anh chồng nghe xong, tiện tay tát cho vợ một cái, mắng:
- Tại sao không rửa vào vại nước để mà ăn mấy ngày?
Vợ rất uất ức chạy sang bên cạnh mách tội của chồng với ông chú. Chú nghe xong quát tướng lên:
- Đánh thế hãy còn nhẹ, sao không rửa dao dưới ao, để chúng tao cũng được ăn?



Có 1 anh chàng một hôm đang đi nhặt lá đá ống bơ thì nhặt được 1 quyển bí kíp.
Nghi là võ học thượng thừa nên anh ta giấu mang về nhà đọc.
Trang 1 : Miêu tả về võ công. Có thể hô mưa gọi gió. Độc bộ thiên hạ. Đưa người ta lên đỉnh cao của võ học.
Trang 2 : Cần phải tự cung mới có thể luyện …
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Anh ta hạ quyết tâm vung đao tự cung.
Xong việc anh nén đau đọc tiếp bí kíp
Trang 3 : .. không tự cung cũng không sao …
Anh ta điên cuồng. Nổi lửa lên đốt ngay quyển bí kíp.
Khi sách cháy gần hết. Trang cuối quyển bí kíp bay ra ,chàng trai đưa mắt nhìn
Trang cuối : Nếu đã tự cung thì sau khi luyện thành bí kíp của quý sẽ mọc lại …
Một anh đi ra mắt bố người yêu:
- Chào bác!
- Ừ, chào cháu.
- Bác cho cháu xin điếu thuốc.
- Cậu hút thuốc lá hả?
- Khi uốg bia cháu hay hút thôi.
- Cả bia nữa àk?
- Vâng, thua bạc cháu uống bia.
- Cả bài bạc nữa hả?
- Trong tù thì có việc gì làm đâu bác?
- Sao lại vào tù?
- Tại cháu đi ra mắt bố người yêu nhưng ông ấy không đồng ý.
Ông bố nói với con gái: “Bố không đồng ý để con yêu thằng đó đâu!”.
- Sao thế ạ? Anh ấy rất giàu có, lại chững chạc, đứng đắn. Con rất hiểu anh ấy…
- Con đã quen nó bao nhiêu lâu rồi mà bảo hiểu nó?
- Dạ 1 năm rồi bố ạ.
- 1 năm? Còn bố thì học chung với nó những 5 năm cấp 1 và 4 năm cấp 2. Bố hiểu con người đó hơn con
Hai người bạn thân ở chung phòng trọ rảnh rỗi ngồi nói chuyện với nhau: “Hôm qua tao vừa rủ bé đi chơi mà trong túi không có đồng nào. Nhưng tao vẫn quyết định cứ rủ”.
Người bạn kia hứng chí, vỗ đùi cái đét bảo:
- Có chí khí!
- Khi đi, tao mới phát hiện ra trong túi có rất nhiều tiền, thế là hai đứa tao xài hết số tiền đó.
- Trời không phụ lòng người tốt mà.
- Uh, nhưng khi về tao mới phát hiện ra… tao lỡ mặc lộn quần của mày.
Một người vào nhà hàng, hỏi bồi bàn: “Ở đây có món gà nướng không?”.
- Thưa ông, có.
- Nướng trong lò à?
- Vâng.
- Thế có gà nướng than không?
- Cũng có.
- Có ngon không?
- Rất ngon.
- Gà tơ chứ?
- Vâng, rất tơ!
- Bảo đảm không vướng H5N1 chứ?
- Vâng bảo đảm ạ!
- Vậy cho tôi một cánh gà.
- Cánh phải hay cánh trái thưa ngài?
Nhân dịp mới đi bệnh viện về, cơ thể của ông lão 70 tuổi mới tổ chức 1 cuộc họp mừng tai qua nạn khỏi.
Tổng giám đốc não nói:
- Ai có ý kiến gì cứ nói.
Tim phát biểu:
Tôi làm việc liên tục 70 năm qua tôi xin về hưu.
- Không được, tim mà về hưu thì là chết rồi – Các bộ phận phản đối Tim gan phèo phổi tranh cãi mãi cuối cùng không thằng nào được về hưu cả.
Bỗng ở phía dưới có tiếng nói vọng lên.
- Tôi yếu quá rồi xin về hưu. Mọi người ngó nghiêng mãi không biết ai nói.
Não đập bàn quát:
- Thằng nào nói đứng lên xem nào.
Phía dưới có tiếng phều phào:
- Bố mày mà đứng lên được bố mày đã không xin về hưu
Anh chàng nọ đi bộ đi làm, chỗ làm gần nhà nhưng phải đi phà qua sông, nhưng ngày nào anh cũng bị nhỡ phà.
Hôm nay anh quyết định đi sớm hơn, vừa đến thấy phà cách bờ khoảng hơn 1m, quyết không để nhỡ phà anh lấy đà từ xa và nhảy lên phà.
Khi lên phà với vẻ mặt hãnh diện anh nói chuyện với người khách bên cạnh:
- Anh thấy tôi giỏi không?
Anh khách đủng đỉnh nói:
- Giỏi! Nhưng không nhất thiết phải vội như vây, anh chờ một tí thì phà cũng đến bờ mà.
Theo lời khuyên của bác sĩ, nhà quản lý nọ bắt đầu chơi quần vợt để cải thiện tình trạng sức khỏe. Sau vài tuần, thư ký hỏi ông ta tình hình tiến triển đến đâu rồi.
- Ổn cả! -Theo lời khuyên của bác sĩ, nhà quản lý nọ bắt đầu chơi quần vợt để cải thiện tình trạng sức khỏe. Sau vài tuần
thư ký hỏi ông ta tình hình tiến triển đến đâu rồi.
- Ổn cả! – Nhà quản lý đáp. – Khi ở trên sân quần và nhìn thấy trái bóng bay về phía mình, bộ óc của tôi lập tức ra lệnh: “Chạy về góc! Ve trái! Lên lưới! Đập! Lùi lại”.
- Vậy sao? – Cô gái phấn chấn hỏi. – Còn sau đó.
- Rồi tấm thân phì nộn của tôi hỏi lại: “Ai cơ? Tôi ấy à? Đừng nói chuyện vớ vẩn!”.Ba trọc
Một người đi chợ, mua được con lợn. Dọc đường về, trời nắng, đang định vào quán bên đường uống nước thì gặp một chú lính lệ. Chú lính lệ hỏi:
- Anh kia, con lợn giá bao nhiêu?
Anh ta thấy thầy quyền cũng chú ý đến mình và con lợn, liền lễ phép trả lời:
- Dạ, hơn quan đấy ạ.
Tên lính liền cho anh ta một bạt tai, rồi mắng:
- Mày láo! Dám nói lợn hơn quan à?
- Dạ, tôi lỡ lời!
Anh van lạy mãi, chú lính mới tha cho. Đi một đoạn lại gặp chú khách. Chú khách lại hỏi giá con lợn. Đang ấm ức trong lòng, anh ta liền bảo:
- Mới bị một vố trắng răng ra rồi, tôi không nói.
Cho là anh ta hỗn xược, chú khách đánh cho một gậy bảo:
- Mày lại chế nhạo ta trắng răng à?
Anh ta bỏ chạy thục mạng, nghĩ rằng chơi với những chú khách thế này, chỉ có thiệt thân. Về gần đến đầu làng, anh ta gặp hai ông sư và một chú tiểu đang từ chùa đi ra. Chú tiểu hỏi giá lợn, anh ta càu nhàu:
- Trọc này là ba trọc (ba lượt) rồi, tôi không nói nữa.
Chú tiểu đỏ mặt, đấm anh ta, cho là anh ta nhạo sư. Nhưng anh ta cãi: “Chứ không ba trọc à?” rồi đi thẳng vào làng.
Mày để cho nó một chút
Xưa, có một anh học trò nghèo rất thông minh, thuê một căn nhà ở trọ trong phố. Đối diện với nhà anh là nhà một bà cụ chuyên nghề quay tơ, có một cô con gái út rất nết na thùy mị, chăm việc bếp núc.
Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm: – Có già ở đây, bọn bây đừng hòng léng phéng đến con út.
Một ngày kia. Lúc bà cụ đang quay tơ, cô út nấu ăn dưới bếp, anh học trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ: – Thưa bác, hôm nay cháu nấu ăn quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng.
Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi: – Ừ con cứ xuống bếp nói con út đưa cho.
Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén tỉnh bơ: – Cô út, bác nói cô cho tôi… nắm tay cô một chút.
Cô út sợ quá la toáng lên: – Má ơi! Anh này ảnh kêu…
- Thì mày để cho nó một chút. Có mất cái gì đâu!
Cô Út đành đứng im cho anh nắm tay. 3 bữa sau, anh học trò lại sang: – Thưa bác, cho con xin một củ hành nhỏ.
- Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.
Anh ta lại xuống bếp: – Cô Út, bác nói cô cho tui hun cô một cái.
Cô Út la lớn: – Má ơi! Anh này ảnh đòi…
- Thì mày cứ để cho nó một chút…
Cô Út đành để cho anh ta hun. Cứ thế khi thì hạt tiêu, trái ớt, khi thì muỗng muối, hạt đường, cô Út cứ đành phải “cho một chút…”. Một thời gian sau, anh ta đã được ở… rể nhà bà cụ.
Điếc… cả làng
Hai ông bà điếc sanh đặng một đứa con gái cũng điếc, rầu mình vô phước, phần mình già cả chẳng nói làm gì, còn con mình tật nguyền điếc lác biết gởi cho ai để gởi thân cho nó nhờ? Mà nghĩ lại mình cũng lớn ruộng nhiều trâu thế cũng có khi có rể.
Vậy, thấy có một đứa con trai lịch sự cách xa vài làng, năng vô ra tới lui trong làng thì kêu nó mà gả, chẳng ngờ nó cũng điếc. Cưới hỏi xong xạ, nó về ở với cha mẹ vợ, cha biểu đứa con gái nói nó ra coi cày bừa đám ruộng ở bên lề đường. Nó nghe liền vác cày ra cày. Có ông quan đi ngang qua đó, mà là quan kinh mới nhậm đứng lại hỏi thăm nó đường đi vô dinh quan phủ. Nó chẳng lành thì chớ, điếc nghe không rõ, tưởng ông quở nó cày sao cày bậy ruộng ông chăng ; nên vọt miệng mắng: “Ruộng tôi tôi cày, sao ông nói ruộng của ông? Ông này ngang quá ghẹ đi cà!”.
Ông quan thấy nó dễ ngươi thì biểu quân rượt đánh nó. Nó đâm đầu chạy về nhà, vợ nó đang ngồi nấu cơm trong bếp, nó đạp cho 2 – 3 đạp chúi vào trong bếp: “Ruộng nào, ở đâu mà mày chỉ bậy cho tao cày làm người ta đánh tao cờ bơ cờ bất, cũng là tại mày lếu”.
Con vợ kia nói: “Dữ không? Đợi một phút chờ người ta nấu dọn cho mà ăn không được à, làm gì bất nhơn làm vậy?”.
Kế thấy mẹ nó đi chợ leng teng bưng rổ về; con gái ra méc, nói sao chồng độc dữ quá đạp nó làm vậy. Bả thấy bộ nó giận quạu quọ thì ngờ nó nói sao mình đi chợ 5 tiền mà… ăn bánh ăn hàng đi hết đó. May đâu ổng đi tát đìa quảy vịt về, bả liền chạy ra nói: “Tôi ăn bánh ăn hàng ở đâu mà con nó nói thêm nói thừa cho tôi!”.
Ông nghe không rõ, tưởng bả nói sao mình bắt cá cho ai, thì mới nói: “Nào tôi có bắt cá cho ai đâu, đặng con nào bỏ vịt con nấy đem về mà nói cho ai? Có chứng lão cày một đó. Bà ra hỏi lão mà coi!”.
Nắm tay bả dắt ra ngoài đồng lại hỏi lão cày: “Chớ lão thấy tôi bắt cá mà cho ai không?”.
Chẳng may lão cày cũng lảng tai, tưởng là nói lão có khuấy chơi lấy quần giấu đi chăng (thấy ông đóng khố thì hiểu làm vậy) cho nên mới nói: “Nào! Tôi sớm mai tới giờ cứ cày hoài tôi có qua chi bển mà biết quần ông để đâu mà giấu? Ông già khéo nghi bậy không!”.
Quan đấy
Năm nào cũng vậy, cứ gần tết Nguyên đán, viên tri phủ Hoàng Hóa cùng vợ đi chợ tết. Từ phủ ra chợ Bút Sơn rất gần, nhưng vốn tính hách dịch, quan phủ bắt lính cáng ra tận cổng chợ và mang theo hai cái lọng xanh che.
Hồi này, Xiển Bột hãy còn nhỏ, xong thấy cái oai rởm của quan thì ghét lắm. Xiển mang một con chó con đi chợ, nhưng không bán, cứ ôm ở trước bụng, lúc thì chen đi trước quan, lúc thì lùi lại đi sau quan. Thấy Xiển mang chó, ai cũng tưởng Xiển mới mua, liên hỏi:
- Chó bao nhiêu?
Xiển trả lời: – Quan đấy!
Quan phủ biết thằng bé ôm chó chửi xỏ mình, cho lính bắt lại hỏi:
- Ai xui mày ăn nói như thế?
Xiển đáp:
- Bẩm quan, nhà con muốn nuôi mọt con chó con để dọn cứt cho em, nên bố mẹ con bảo con đi mua.
Quan hỏi: – Mày là con cái nhà ai?
Xiển trả lời: – Bẩm con là chắt cụ Trạng Quỳnh ạ!
Quan nghe nói Xiển là chắt cụ Trạng Quỳnh thì có ý gờm, nhưng chưa tin lắm.
- Ðã là chắt cụ Trạng tất phải hay chữ. Thế mày có đi học không?
Xiển đáp: – Bẩm quan, con là học trò giỏi nhất vùng này ạ, quan lớn không đi học nên không biết đó thôi.
Thấy Xiển vẫn tìm cách xỏ mình, quan nổi giận:
- Mày vô lễ! Nhưng đã nhận là học trò giỏi thì phải đối câu này. Hay tao tha tội. Dở tao đánh đòn.
Quan đọc: “Roi thất phân đánh đít mẹ học trò”.
Xiển hỏi:
- Xin phép hỏi: “Roi” đối với “lọng” có được không ạ?
Quan đáp: – Ðược.
Xiển lại hỏi:
- Thế “đít” đối với “đầu”, “mẹ” đối với “cha” có được không ạ?
Quan lại đáp: – Ðược!
Xiển toan hỏi nữa. Quan Quát: – Không được hỏi nữa. Ðối đi!
Xiển liền đối: “Lọng bát bông che đầu cha quan lớn!”
Không ngờ Xiển lại dám chửi mình một lần nữa, để chữa thẹn, quan lấy giọng bề trên mắng Xiển qua loa một vài câu, rồi quát bảo lính hầu sửa soạn ra về.
Tuyển tập truyện cười ngắn cực hay – P7
Chửi Án Tiêu
Bị chơi nhiều vố đau quá, quan huyện dò mãi mới biết là Xiển, tức quá, nhưng có muốn gây chuyện cũng không được vì ông là người khác huyện. Lão huyện bèn đem chuyện ấy nói lại với Án Tiêu và tỏ ý nhờ quan thầy trả thù hộ.
Lần ấy, Án Tiêu về quê ngoại là làng Yên Lược ăn giỗ. Lão bắt dân làng phải dọn dẹp đường sá sạch sẽ, mang cờ quạt đón rước thật long trọng. Sáng sơm mai, Án Tiêu mới về thì chiều nay đường làng đã được quét sạch như chùi, cây cối hai bên đường phát quang cả.
Gà gáy, Xiển dậy lấy cứt chó đem ra đường cái, cứ cách một quãng bỏ một bãi, bãi nào cũng cắm một quả ớt lớn (Thanh Hoá gọi ớt là hạt tiêu). Sáng ra, khi mọi người kính cẩn đón rước án Tiêu, Xiển vác cờ đi trước, cứ hễ trông thấy bãi cứt có cắm quả hạt tiêu, ông lại chửi: “Tổ cha đứa nào ỉa ra tiêu”. Án Tiêu nằm trong cáng nghe tiếng chửi, biết là Xiển chửi mình nhưng không đủ lý do để bắt bẻ, đành gọi bọn lý hương lại, quở trách không chịu đôn đốc dân phu quét dọn đường sá cho sạch và bảo chúng truyền lệnh rằng: “Quan huyện trong người khó ở, mọi người không được to tiếng, ồn ào!”
Sĩ diện
Một người nghèo nọ thường hay che đậy giấu giếm cảnh khổ. Lần kia gặp bạn, bạn mời đi ăn cơm. Ông ta ưỡn bụng từ chối: “Tớ vừa xơi thịt chó xong không nuốt nổi cơm đâu. Có điều uống vài cốc rượu thì được.”
Vài cốc rượu xuống bụng xong anh ta say quá nên ọc hết đống thịt chó ban nãy ăn ở nhà ra.
Hôm sau, bạn hỏi ông ta: “Anh bảo là ăn thịt chó sao hôm qua lại ói ra cám. Thế nghĩa là sao?”
Người đó ngẫm nghĩ rồi chép miệng: “Có lẽ con chó đó ăn cám mà tớ không biết.”

Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay
Truyen cuoi ngan cuc hay - Truyen cuoi doc online cuc hay